Đuyên Hồng

MỒ CÔI


Em là ai? Sao không cha không mẹ
Tuổi lên năm lên bảy hoặc lên mười
Ai đánh cắp cuộc đời em hả bé
Những nụ cười vốn tinh nghịch vui tươi
 
Quê em đâu sao lạc loài đất khách
Quần áo thừa rách rưới quanh năm
Chỗ kiếm ăn là bãi rác tối tăm
Giành giật với chó hoang mèo dại
 
Trời thất thường hết mưa rồi lại nắng
Em co ro chui vỉa phố gầm cầu
Cả bốn mùa chân đất, mắt quầng sâu
Đêm mơ ngủ thèm vòng tay của mẹ
 
Xin thiên hạ ban ơn từng đồng lẻ
Nhìn con người ta cùng tuổi chạy tung tăng
Tuổi thơ em sao không được đến trường
Bàn tay nhỏ chưa từng nâng sách bút
 
Khi em ốm ai là người chăm chút
Rồi lớn lên em có giống người thường?
Ơi em nhỏ không cửa nhà, côi cút
Mong giữa bùn em chẳng dính tanh, ương …

Được bạn: HB 07.07.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MỒ CÔI"